Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

NGẢI KHÓC – U- LINH NGẢI

NGẢI  KHÓC – U- LINH  NGẢI 


( Hoa Bỉ Ngạn )
     Sự Tích hoa bỉ ngạn
     Thuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban cho được lấy nhau và sống với nhau trọn đời , trọn kiếp . Nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, chàng  Hoa đành phải gác tư tình sang một bên , cầm quân đi đánh giặc . Khi trở về , chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị . Chàng  Hoa bèn vào cung thỉnh cầu xin Thiên đế được lấy Châu Nhi  ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình , bèn giam chàng vào ngục tối .
     Châu Nhi lén vào thăm chàng Hoa , hai người bàn kế vượt ngục . chàng Hoa vốn dòng Thiên tướng , pháp thuật tinh thông ,  sau một thời gian chuẩn bị đã vượt ngục thành công , dẫn theo Châu Nhi chạy trốn .
     Thiên đế biết chuyện , giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi theo để giết chàng  Hoa và Châu Nhi . Chàng Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo ,  tiến lui đều không có lối . Giữa lúc tuyệt vọng , hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt , chàng Hoa đã dùng phép thuật , tự biến hai người thành một loài hoa . Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng ngần tinh khiết , chàng Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa . Đám thiên binh thiên tướng đuổi theo để giết thấy thế ngỡ ngàng , bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.
     Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc , nào ngờ Thiên đế trong lòng vô cùng tức giận ,  muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phải chia ly , bèn ban một sắc lệnh cho loài hoa này ,  một sắc lệnh vô cùng độc ác : ”Mạn Châu Sa Hoa , hoa ngàn năm nở , ngàn năm rụng , lá ngàn năm sinh ra , ngàn năm chết đi . Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau , dù cùng sống trên một thân cây.”
     Thời gian cứ thế trôi qua…. Cả ngàn vạn năm sau ,  sắc lệnh trên cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khăng khít của hai người . Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây , đôi tình nhân chung thủy sắt son vẫn có thể nương tựa giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử.
Thế nhưng dù sắc lệnh cũng bị thời gian làm cho dần đi vào sự lãng quên , vậy mà sự tức giận  của Thiên đế vẫn không thay đổi . Sau khi  biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở , liền sai Thiên binh Thiên tướng tiếp tục đuổi theo bắt về .
     Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh , pháp lực khôi phục , vội vàng chạy trốn . Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân ,  Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.
Thiên binh thiên tướng truy sát không tha . Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho các vong hồn ở Ma vực nổi lòng oán ghét ,  lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm ,  cuối cùng những vong hồn ở Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa , dẫn đến một cuộc chiến giữa quân của thiên giới với các vong hồn ở Ma vực . Trong khi hai bên chiến đấu , máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất , không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa . Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng ngần tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu , yêu dị và diễm lệ vô cùng.

      ( Hoa Bỉ Ngạn đỏ rực rỡ )

     Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra , đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời tất cả binh sĩ hai bên đang giao chiến hết thảy đều bị biến thành tro bụi.
     Biến cố đột ngột này lan truyền tới cả tam giới , Thiên đế , Ma vương , Quỷ vương , Tiên tôn đều tự thân đến xem xét . Thiên đế vẫn không cam lòng , quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về , bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới , siêu thoát xuống  ngũ hành .  không chịu sự giàng buộc  của các quy tắc thông thường trên thiên giới nữa .
Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi , cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà , suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.
     Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền , dưới cầu Nại Hà , cây hoa đỏ rực , yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở , sinh sôi ,  dẫn đường cho các đôi tình nhân bị chia cắt , cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi , nhận lấy nhân quả mà số phận đã được  định . Đời sau gọi loài hoa này là Hoa Bỉ Ngạn .


( Củ hoa Bỉ Ngạn )

      Sau khi truyền thuyết này được luân hồi vô số lần , có một ngày Phật đi ngang qua đây , thấy một gốc cây hoa trên mặt đất có khí độ phi phàm , đỏ rực như lửa , Phật liền đi tới trước mặt nó xem xét tỉ mỉ , chỉ vừa mới xem đã có thể nhìn thấu được huyền bí trong đó . Phật cũng không bi thương , không phẫn nộ , Ngài đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng , đưa tay rút bông hoa này ra khỏi mặt đất . Phật cầm hoa ở trong tay , cảm khái nói : “Kiếp trước các ngươi đã bị một lời nguyền  không thể gặp lại nhau ,  sau bao nhiêu lần luân hồi , yêu nhau lại không thể nào tay trong tay , cái gọi là phân phân hợp hợp bất quá chỉ là duyên sinh duyên tẫn mà thôi , trên người của ngươi đã có lời nguyền của thiên đình , khiến các ngươi dù duyên tẫn cũng không tán , duyên diệt cũng không phân , ta không thể giúp ngươi cởi bỏ lời nguyền này được , chỉ có thể mang ngươi đi tới miền cực lạc , cho ngươi tha hồ nở rộ ở đó thôi .”
     Trên đường đi tới miền cực lạc , lúc đi ngang qua sông Vong Xuyên trong địa phủ ,  Phật không cẩn thận để nước sông làm ướt quần áo của mình , mà nơi bị ướt kia lại chính là chỗ Phật cất gốc cây hoa đỏ nọ ,  khi Phật tới được bờ bên kia Vong Xuyên rồi , cởi gói đồ của mình ra nhìn lại , liền phát hiện đóa hoa đỏ rực ấy đã biến thành màu thuần trắng , Phật trầm tư chỉ trong chốc lát , liền cười to nói : “Đại hỉ  không bằng đại bi ,  khắc ghi không bằng quên lãng , đúng đúng sai sai , sao có thể phân rõ được chứ , hoa tốt , hoa tốt nha .”  Phật đem đóa hoa này trồng ở miền cực lạc ,  gọi nó là Mạn Đà La hoa , bởi vì nở ở miền cực lạc (bỉ ngạn) , nên còn được gọi là Bỉ Ngạn hoa.
     Thế nhưng Phật không biết rằng , khi Ngài ở trên sông Vong Xuyên , hoa bị nước sông làm phai màu đã đem tất cả màu đỏ của nó để lại dưới nước , suốt ngày khóc thét không ngừng nghỉ , khiến kẻ khác nghe thấy mà bi thương . Bồ Tát Địa Tạng  thần thông phi thường , biết được hoa Mạn Đà La đã sinh trưởng , liền tới bên bờ Vong Xuyên , ném một hạt giống vào giữa lòng sông , chỉ trong chốc lát một đóa hoa càng đỏ tươi hơn trước đã bay ra khỏi nước , Địa Tạng bắt lấy nó giữ trong tay , thở dài nói : “ Ngươi thoát thân đi , còn được tự do tự tại . vì sao phải đem hận ý vô tận này để lại trong chốn địa ngục vốn đã khổ hải vô biên chứ ? Để ta cho ngươi làm sứ giả tiếp đón , chỉ dẫn linh hồn đi về phía luân hồi , nhớ kỹ màu này của ngươi , cực lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi , vậy ta gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy . ”


                                             ( Cây Hoa Bỉ Ngạn mới mọc )

    Sau khi trốn tránh được sự truy sát của Thiên Tướng , Thiên Binh . Mặc dù được sự kích lệ của Đức Phật khuyên giải nên quay về kiếp luân hồi nhưng với tình yêu thủy chung giữa Châu Nhi và Chàng Hoa . Hai người đã tình nguyện ở lại bên bờ dòng sông Vong Xuyên dòng sông chia lìa sinh tử  để làm công việc chỉ dẫn cho các linh hồn đi về phía luân hồi . Do sống ở trước ngưỡng cửa của Địa ngục nên loài hoa này thường là nơi các hồn ma đau khổ , oan uổng trú ngụ , nương tựa . để gợi nhớ lại những kỷ niệm đau buồn . Vì thế Mạn Châu Sa hoa là loài hoa duy nhất mọc và nở dưới hoàng tuyền .


                                               





 ( Hoa Bỉ Ngạn  )

     Đó là một số truyền thuyết về cây hoa Bỉ Ngạn . Trên thực tế hay có thể nói là trên dương gian này cây hoa Bỉ Ngạn là một cây Ngải cũng đặc biệt nó đặc biệt ở chỗ khi thức ăn của các cây ngải khác là bỏng ngô , trứng gà ta hay thịt gà , huyết heo … Thì thức ăn của cây Bỉ ngạn ( hay còn được gọi là Ngải Khóc hoặc U – Linh Ngải tùy theo các thầy mỗi người gọi một tên khác nhau ) , là sự đau buồn , là những tiếng khóc than bi ai . vì thế nên ở một số nước người ta thường trồng làm cảnh ở vườn hoa , công viên . chỉ những ai không biết thì mới mang cây về nhà để trồng , khi trồng cây ở trong nhà thì thường sẽ có nhiều chuyện buồn kéo đến làm cho gia đình những ai trồng cây hoa này làm cho trong nhà gặp phải những chuyện đau buồn không thể ngờ tới .
     Các ngải Sư muốn trồng và luyện cây này thường phải mang cây vào sâu trong rừng , trồng cây vào một chỗ kín đáo , đánh dấu lại rồi sau đó hàng đêm ra chỗ trồng cây để luyện . Cây Ngải Khóc này có một năng lượng rất mạnh và có khả năng rủ rê những nàng ngải khác về ở trên cây rồi ủ ê buồn giầu , than phiền không chịu đi làm việc giúp cho các Thầy nên khi trồng luyện cây Ngải Khóc thì phải trồng riêng ra một chỗ . nếu trong điều kiện không ở gần rừng núi thì phải trồng cây Bỉ ngạn riêng ra một mình xa những cây Ngải khác tránh để cây nghe được những tiếng kinh , chú luyện Ngải hàng ngày . khi luyện Ngải Khóc thì không cần cho ăn gì cả mà chỉ cần sai Ngải đi đến chỗ có nhiều tiếng khóc than như là nhà tang lễ hay nghĩa trang mà ăn . Do cây hoa Bỉ Ngạn rất thích sự đau buồn , tiếng khóc than . Sau thời gian luyện 49 ngày cây hoa Bỉ Ngạn đã trở thành cây ngải , lúc này khi cần làm việc gì , cần sai khiến Ngải Khóc đi làm việc các Ngải Sư sẽ bí mật tới chỗ trồng cây đọc chú sai cây đi tới chỗ này chỗ kia để làm việc theo yêu cầu của mình . Một khi ngải Khóc xuất hiện ở đâu thì Hỉ thần sẽ bỏ đi ngay  không ngự ở nhà đó nữa .
     Thường  người ta trồng cây Bỉ ngạn ở những nơi công cộng như công viên , vườn hoa vì hoa của cây Bỉ ngạn có sắc đỏ rực rỡ . Ở những nơi đông vui này thì cũng phải 7 năm đến 10 năm cây mới có thể thành cây ngải được mặc dù không có trì chú của các Ngải Sư . Còn nếu được trồng ở nơi có nhiều tiếng khóc than như nhà tang lễ hay nghĩa địa thì sự trở thành cây Ngải của cây Bỉ Ngạn càng rất nhanh vì ở đó chúng luôn được no nê tiếng khóc than mà chẳng phải đi kiếm ở đâu cả . Cây Ngải Khóc – U Linh ngải là cây ngải thuộc họ Hành - Hẹ nhưng lại có tính năng ngược hẳn với những cây Ngải cũng thuộc họ Hành – Hẹ khác . Khi những cây ngải kia luôn mang lại niềm vui trong lĩnh vực tình cảm hay tài lộc thì cây Ngải Khóc là cây Ngải duy nhất mọc và nở hoa trên đường hai bên bờ con sông Vong Xuyên , luôn mang lại cho con người những nỗi buồn vô cớ . Đó là một cây ngải buồn !